Cuối những năm 1940, các nghiên cứu gia người Nga thực hiện một thí
nghiệm : giữ 5 người không ngủ liên tục trong vòng 15 ngày sử dụng hỗn
hợp khí gas không mùi. Các cá nhân này được giữ trong một môi trường
khép kín, khí oxi vẫn được bơm vào liên tục, nhưng bên cạnh đó hỗn hợp
khí gas trên vẫn duy trì ở tỷ lệ thích hợp, nhằm giữ họ sống và trên hết
là : không ngủ được. Trong căn phòng rộng rãi đó, họ có tất cả những gì
họ cần: sách vở, ghế để ngồi nghỉ ( nhưng không thể dùng để nằm ), hệ
thống nước sinh hoạt và vệ sinh, và lượng lương khô cần thiết để duy trì
sự sống.
Và họ là những tù nhân chính trị, bị bắt trong chiến tranh Thế giới lần 2
5 ngày đầu tiên của thí nghiệm, các tù nhân không ngừng kêu ca, hỏi
về việc liệu họ sẽ được trở về nhà nếu tuân thủ theo người Nga hoàn
thành thí nghiệm này ? trong khi đó, những cuộc hội thoại giữa 5 người
họ liên tục được ghi lại, và hành vi của họ luôn được quan sát bởi hệ
thống camera ngầm…..Câu chuyện tán gẫn của 5 người thường là những gì họ
trải qua trong quá khứ, gia đình, vợ con, chiến tranh…..và khi chạm mốc
ngày thứ tư, câu chuyện dần mang hướng u ám, sầu thảm
Ngày thứ 5. Các cá nhân tham gia có xu hướng kể lại những gì đã làm,
và những sự kiện đã đem họ tới đây. Một số đã có dấu hiệu của bệnh hoang
tưởng. Họ ngừng tán chuyện cùng nhau, mà không ngừng thì thầm vào những
chiếc Microphone – thứ họ dùn khi yêu cầu cần thiết. Những lời thì thầm
khó nghe, trầm trầm. Hoặc họ cứ nhìn chăm chăm vào tấm kính một chiều –
nơi mà có những nhà khoa học ngày đêm dõi theo họ. Phải chăng họ nghĩ
họ sẽ vượt qua 15 ngày không ngủ ?? Và các nhà khoa học nghĩ rằng đó là
do ảnh hưởng của khí gas
Ngày thứ 9…..một người trong số họ bắt đầu gào thét man dại. Ông ta
chạy khắp phòng, gào bằng tất cả sức lực của mình trong 3 tiếng liền,
mãi cho đến khi những gì ông có thể phát ra đươc chỉ còn là những tiếng ú
ớ vô nghĩa …..” có lẽ dây thanh quản đã bị đứt ?? “các nhà quan sát
nghĩ….. Nhưng ngạc nhiên nhất là phản ứng của các cá nhân còn lại –
những đồng đội của người đàn ông kia. Họ vẫn tiếp tục thì thầm với chiếc
Mic, mãi đến khi cá thể thứ 2 bắt đầu gào thét….
Bỗng nhiên, tiếng gào thét chấm dứt…cũng như tiếng rì rầm trong Microphone cũng im bặt..
3 ngày nữa đã trôi qua, các nhà khoa học lo phát sốt, kiểm tra hàng
giờ những cái Microphone xem liệu chúng có phải bị hư không…Vì không thể
nào 5 con người trong cùng một căn phòng khép kín lại không làm phát
sinh bất cứ tiếng động nào. Họ không chết . Chỉ số hấp thụ o6xy cho thấy
5 cá nhân vẫn sống khỏe mạnh…..
Ngày thứ 7, hệ thống camera đột nhiên mất tín hiệu. Nhưng thí nghiệm
vẫn được tiếp tục , chỉ còn trông cậy qua hệ thống Microphone và ô kính
một
chiều nhỏ bé và ánh sáng leo lét trong căn phòng chứa 5 người họ…..
Mãi đến ngày thứ 14, các nhà khoa học và quân đội ( giờ đã có mặt ),
thực hiện giải pháp cuối cùng: thiết lập hệ thống giao tiếp vào căn
phòng, đưa ra một số đề nghị với mong muốn nhận lại những tín hiệu sống,
dù là yếu ớt từ 5 cá nhân mà họ nghĩ đã chết, hay đã chuyển sang sống
thực vật. Một người nói :
“Chúng tôi sẽ vào để kiểm tra micrphone, tránh xa khỏi cửa và nằm úp xuống sàn nhà. Nếu hợp tác, bạn sẽ được tự do ngay lập tức”
Tuy nhiên đáp lại gợi ý cho sự tự do trên, là một câu trả lời ngắn gọn nói với một giọng điệu bình thản :
” Chúng tôi không muốn được tự do nữa….”
Tranh cãi nổ ra giữa những nhà khoa học và các tay tướng lĩnh đã đầu
tư cho thí nghiệm này. Không thể đưa ra môt ý kiến nào để giải thích, họ
đã quyết định mở cửa căn phòng vào ngày thứ 15 lúc nửa đêm.
Khí ôxi được bơm đầy vào căn phòng, khí gas thì rút dần ra ngoài. Ngay
lập tức, 3 giọng nói khẩn khoản xin họ hãy bơm lại khí gas đó vào phòng,
tha thiết như thể cả mạnh sống họ đang phụ thuộc như vậy. Dù gì đi nữa,
binh lính bắt đầu tiến vào căn phòng, họ bắt đầu gào thét man dại hơn
lúc trước. Và những gì các binh sĩ nhìn thấy dường như vượt quá sức
tưởng tượng của họ
4 cá nhân vẫn còn sống, nhưng không ai dám nói rằng, có phải thật sự là ” họ còn sống ? “
Lương khô vẫn còn nguyên, cho thấy là từ ngày thứ 5 trở đi, họ không
ăn chút nào cả. Trong góc căn phòng , một đống thịt và nội tạng của một
người đó đã bịt kín nút thoát nước của phòng. Có vẻ như người này đã tự
cào cấu ngực, bụng mình liên tục đến chết. Căn phòng giờ đây ngập trong
nước quá cả bàn chân. 4 cá nhân còn sống cũng có dấu hiệu của việc tự
hành hạ mình, họ bị tróc da phần ngực và bụng , da và máu vẫn còn vương
trên đầu ngón tay gầy guộc…
” Làm sao chúng ta có thể gọi họ là những con người ” các binh sĩ nói với nhau.
Những cơ thể ốm yếu, máu me loang thấm những chiếc áo. Gần như da ngực
đã bị tróc hết, lộ ra những mảng xương sườn, những mảng da bị cào tróc
lộ cả những gân máu đỏ…….Nhưng xem ra cơ quan tiêu hóa vẫn còn hoạt
động, có khả năng tiêu hóa được thức ăn, cũng như hệ hô hấp…
Họ thảo luận xem liệu có nên đưa những ” con người ” này ra khỏi căn
phòng , chấm dứ cuộc thí nghiệm hay không….Nhưng binh lính liền từ chối
quay lại căn phòng đó, sau gì họ đã chứng kiến. Trong căn phòng thí
nghiệm, 4 giọng nói thay phiên nhau cầu xin được tiếp tục sống trong căn
phòng, trog thứ khí gas đó….Vũ lực được áp dụng….4 cá nhân đó phản ứng
một cách điên cuồng, như thể dùng hết mọi tan lực chống lực sự cưỡng
chế. Họ dùng răng cắn và cổ, dùng tay cào khắp mặt , một người lính thì
bị giựt đứt tinh hoàn và gần như đứt một chân vì sự hung bạo này…. Trong
lúc đó, một cá thể thí nghiệm đã bị thương, chảy máu liên tục. Viên y
tá liền thực hiện cầm máu và tiêm thuốc an thần cho các cá thể còn lại,
nhưng dường như vô vọng…Dù đã bị tiêm một lượng an thần gấp 10 lần
ngưỡng người thường có thể chịu được, như ” họ ” vẫn kháng cự như những
con thú bị dồn đến đường cùng, chống cự điên loạn các bác sĩ và người
lính…..Họ không ngừng gào thét:
” NỮA ĐI ! CHO TÔI NỮA ĐI…..”
Cuối cùng thì chỉ còn 3 người sống sót sau lần cưỡng chế, “họ” ngay
lập tức bị trói chặt và chuyển đến phòng nghiên cứu…..trong khi vẫn
không ngừng van xin được hít thở thứ khí gas đó…
Cá nhân đầu tiên được đưa lên bàn mổ, ông ta không còn dây thanh quản
nữa bởi vì nó đã bị đứt do kêu thét quá lâu. Ông ta chỉ còn có thể gật,
và lắc đầu của mình, khi một bác sĩ gợi ý cho ông ta hít lại thứ khí
gas kia, ông ta liền gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý, thậm chí cả lời yêu
cầu phẫu thuật mà không cần thuốc gây mê. Quá trình phẫu thuật diễn ra 6
giờ, quá ngưỡng chịu đựng mà một con người có thể trải qua… Một y tá,
viết lại trải nghiệm kinh hoàng của mình: ông ta luôn cười với tôi, mỗi
khi tôi liếc nhìn bắt gặp ánh mắt của ông ta, rất nhiều lần……
Khi cuộc phẫu thuật kết thúc, thay vì tiếp tục nằm im như ông ta đã làm
trong suốt 6 tiếng qua, thì lại tiếp tục chống cự. Mãi khi một người đưa
cây bút và mẩu giấy, thì điều ông ta muốn mới được làm rõ:
” MỔ XẺ TÔI NỮA ĐI”
Cá thể thứ 2 thứ, với tình trạng tương tự, cũng trải qua cuộc phẫu
thuật. Nhưng ông ta không chống cự, mà chỉ cười ngặt nghẽo liên tục, một
giọng cười của một kẻ mất trí hoàn toàn. Những giây phút mà đươc xem
như tỉnh táo của người này là khi ông ta được hít thở thứ khí gas khí
nghiệm….. Khi các nhà nghiên cứu hỏi: họ cần thứ khí này làm gì ? Chỉ có
một câu trả lời duy nhất :
“Tôi phải luôn giữ mình tỉnh giấc…. “
Không khí hoảng loạn lan ra khắp trạm, không ai biết việc gì đang xảy
ra. Và đúng lúc này, viên chỉ huy ra đội, ra lệnh nhốt tất cả 3 cá thể
thí nghiệm và các nhà nghiên cứu chuẩn bị cho một cuộc phi tang …..
Nhưng ngay trước khi ông ta kịp ra lệnh, một y sĩ đã kịp tước khẩu
súng ngắn, và bắn vào đầu ông ta ngay trước khi viên tướng này kịp bước
ra khỏi căn phòng. Và với sự sợ hãi , ông chĩa khẩu súng vào cá thể duy
nhất còn lại, cất tiếng hỏi:
“MÀY LÀ THỨ GÌ ? Tao phải biết… !!! “
Cá thể thứ 3 cười mỉm và trả lời:
” Các người quên bọn ta dễ dàng thế ư ?? Bọn ta cũng chính là các
người, là sự điên cuồng luôn lẩn khuất, cầu xin sự giải thoát từng giây
từ tận cùng tâm trí thú vật của các người ….”
” Bọn ta là thứ mà các ngươi luôn tìm cách trốn tránh trong mỗi giấc
ngủ, là thứ mà các người làm cố dịu êm mỗi khi muốn tìm về sự bình yên
của màn êm, thứ mà không bao giờ có “
Viên y sĩ sững người, và một lúc sau nổ súng giết chết cá thể nghiên cứu…..với một phát vào giữa ngực
Những lời cuối cùng trước khi cá thể trút hơi thở cuối cùng :